KIỀU MỸ DUYÊN
Ông bà mình nói: “Thì giờ là vàng bạc”. Đúng vậy, lúc nhỏ thì giờ để học, học ở trường, về nhà cũng học, học và học. Lớn lên, khi lên đại học, ngoài giờ học còn đi làm, vừa học vừa làm. Người nào lớn tuổi đi tị nạn đến xứ người cũng vừa học, vừa làm, tối tăm mặt mũi, dành dụm gửi tiền về giúp thân nhân của mình còn ở Việt Nam. Nếu tị nạn ở Mỹ hay tị nạn ở bất cứ quốc gia nào cũng bảo lãnh ông bà, cha mẹ, anh chị em còn kẹt lại Việt Nam. Dành dụm tiền từng đồng để bảo lãnh gia đình, không có thì giờ để thở. Thì giờ là tiền bạc, thì giờ quý hơn ngọc ngà, châu báu.
Thế hệ thứ hai may mắn hơn thế hệ thứ nhất vì có ông bà, cha mẹ bao bọc, có chỗ ở, có được sự che chở của gia đình nên dễ thở hơn. Ăn rồi đi học, chỉ có học, không phải lo tiền để mua xe, trả tiền nhà mỗi tháng, có bà nội, bà ngoại hay mẹ nấu cơm cho ăn. Sao mà hạnh phúc quá! Hạnh phúc hơn những người tứ cố vô thân, tị nạn có một mình. Những người có phúc mà không biết mình có phúc?
Cộng đồng người Việt thập niên 70 tị nạn ở Hoa Kỳ hay ở các quốc gia khác rất thương yêu nhau, đùm bọc nhau. Ra đường gặp người Việt Nam là ân cần niềm nở, nói chuyện vui như pháo nổ. Ai cũng chăm chỉ học, vào trường học là chỉ bảo nhau, thành lập hội sinh viên ở đại học, ở trung học thì thành lập hội học sinh. Sao vui quá!
Những người còn có ông bà, cha mẹ thì học nhanh hơn và ra trường sớm hơn, nếu đi tị nạn tứ cố vô thân, tự lo cho mình từ chỗ ở, xe cộ, thì lâu ra trường hơn, vì vừa đi làm vừa đi học.
Kiều Mỹ Duyên (Broker An Nguyen) làm thương mại để kiếm sống và làm từ thiện.
Đi đến đâu thì niềm tin tôn giáo vô cùng quan trọng, càng vất vả bao nhiêu thì nơi nương tựa mạnh mẽ nhất vẫn là niềm tin tôn giáo, dù bận rộn, chưa có xe hơi, nhưng cuối tuần đồng hương vẫn tìm đến chùa, nhà thờ bằng xe buýt, hay đi bộ đến cầu nguyện. Nếu Phật ở trong lòng, Chúa ở trong lòng thì ở nhà mình cầu nguyện cũng được, cầu nguyện ngoài Trời, cầu nguyện ở núi rừng, ở biển cũng được nhưng mọi người thích đến nhà thờ, đến chùa cầu nguyện. Cầu nguyện trong lúc lòng mình thanh thản, cầu nguyện trong lúc lòng mình không vui, mệt mỏi, hoang mang, lo lắng cho gia đình mình ở Việt Nam có cơm ăn, áo mặc, có bình yên hay bị phiền não. Cầu nguyện và cầu nguyện, bình yên hay khốn khó thì cầu nguyện vẫn hơn. Có niềm tin mãnh liệt ở tôn giáo vẫn hơn là không có gì hết.
Người nào cũng có một ngày 24 giờ, Đấng Tối Cao rất công bình cho mọi người thì giờ giống nhau. Người giàu, người nghèo, người lành mạnh hay người tàn tật đều có thì giờ giống nhau, nhưng mỗi người có cái não khác nhau, người thì chịu học, người thì không chịu học, chỉ có thế. Người này hơn người kia khi biết sử dụng đúng cái não của mình.
Hãy vào bất cứ thư viện nào, thư viện Quốc Hội, thư viện tiểu bang, thư viện thành phố, thư viện các trường đại học, …, có những thư viện mở cửa từ sáng đến nửa đêm, vẫn có người già, người trẻ ngồi trong thư viện miệt mài với sách vở. Sách vẫn là nhu cầu của nhiều người. Người tị nạn viết sách bằng tiếng Việt, Anh, Pháp, Đức, Bồ Đào Nha, … Nếu không học thì làm sao người Việt Nam có nhiều khoa học gia trong Hàn Lâm Viện của Mỹ, Pháp, Đức, Úc và khắp nơi trên thế giới. Nếu không học thì làm sao có những tỷ phú người Việt Nam đi tị nạn với hai bàn tay trắng mà thành tỷ phú trong thời gian ngắn, trong 5- 10 năm sau khi đặt chân đến xứ người.
Thì giờ quý báu vô cùng. Nếu không dùng thì giờ vào việc học, nghiên cứu, làm giàu thì uổng đi cuộc đời tị nạn vì có bao nhiêu người tị nạn không may mắn chết trên mặt biển, chết trong rừng sâu núi thẳm, bị cướp, bị cọp xơi, cho nên thì giờ quý báu lắm.
Kiều Mỹ Duyên mua gạo cho trẻ em mồ côi ở Cà Mau, Việt Nam
Ai cho chúng tôi một trái ổi, trái xoài, trái mít, trái cam, chúng tôi cảm động lắm. Nhưng nếu cho chúng tôi thì giờ chỉ dẫn chúng tôi việc này, việc nọ, dạy chúng tôi những điều tôi chưa biết, hay cầu nguyện cho sức khỏe của chúng tôi, chúng tôi rất trân trọng, biết ơn và biết ơn đến muôn đời.
Đã là bằng hữu, đã thân với nhau, xin đừng nói câu: tôi bận quá, tôi bận quá, tôi bận quá. Chữ “bận” không có trong từ điển của tôi. Người nào trong chúng ta cũng có 24 giờ một ngày, đi cũng nói chuyện điện thoại được, thức giấc vào nửa đêm cũng có thể email, text được thì sao không làm? Xin đừng bao giờ nói tôi bận quá, tôi bận quá. Làm việc ở công sở, tư sở cũng chỉ làm 8 giờ một ngày. Không người chủ nào bắt nhân viên của mình làm việc 15 giờ hay 20 giờ một ngày. Thì giờ quý lắm nhưng chỉ có tấm lòng muốn cho nhau thì giờ hay không?
Kiều Mỹ Duyên làm truyền thông vì yêu thích (ở phòng vi âm của đài Saigon Radio Hải Ngoại)
Thì giờ vô cùng quan trọng đối với tất cả mọi người. Nếu chúng ta biết sắp xếp thì giờ làm việc hữu ích, đời sống của chúng ta sẽ phong phú hơn, hữu ích hơn: mỗi ngày làm việc bao nhiêu thời gian để có tiền để sống, học thêm những gì mình thích học, làm việc từ thiện. Chúng tôi làm việc liên tục 42 năm vẫn còn tiếp tục làm việc. Chúng tôi làm 3 việc một lúc: làm thương mại để có tiền mà sống, làm truyền thông vì thích làm việc này, làm việc xã hội như một nhu cầu cần thiết trong đời sống hàng ngày.
Cầu nguyện quan trọng nhất trong vấn đề tâm linh. Chúng tôi rất thích thơ của Phùng Quán:
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
(“Lời Mẹ Dặn”- tác giả Phùng Quán)
Chúng tôi thích nhìn thấy cái tốt của người khác. Người nào cũng có cái tốt của họ. Chúng tôi luôn cầu nguyện cho người thân, bằng hữu và đồng hương đang trong viện dưỡng lão, nhà thương hay bệnh ở nhà sớm bình phục để sống vui vẻ với con cháu và gặp được nhiều điều tốt lành.
Cầu mong thế giới đừng có chiến tranh, mọi người yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cầu mong chùa, nhà thờ và những cơ sở tôn giáo được xây cất nhiều hơn, dẹp bớt nhà tù, không còn tội phạm như ở một quốc gia thanh bình Costa Riva, xứ sở có 4 triệu dân, 84% là người Công Giáo, mỗi đoạn đường có một nhà thờ, không có Cảnh Sát, không có nhà tù, chỉ có biển xanh và rừng cây xanh trong thành phố. Người dân thương yêu nhau, buổi sáng đi nhà thờ, buổi tối đi nhà thờ. Một xứ sở thanh bình, đàn ca suốt ngày, âm nhạc làm cho đời sống phong phú hơn.
Thì giờ quý lắm, thì giờ là vàng bạc, nên để thì giờ cầu nguyện cho nhau, có niềm tin tôn giáo là có tất cả. Vợ chồng con cái quan tâm lẫn nhau, đùm bọc lẫn nhau, thương yêu lẫn nhau thì đời sống này là Thiên Đàng ở hạ giới. Hãy dùng thì giờ một cách hữu ích.
Xin chúc mọi người hạnh phúc, hạnh phúc với gia đình, hạnh phúc với người thân của mình.
Orange County, 9/2024
KIỀU MỸ DUYÊN
(kieumyduyen1@yahoo.com)