542
(theo cổ học Trung hoa)
Một người nọ tránh quân thù địch
Nơi rừng sâu ẩn tích mai danh
Một đêm gió mát trăng thanh
Thả đi bách bộ loanh quanh trong rừng
Bỗng nhác thấy dưới tàn cây liễu
Một con ma dáng điệu ghê hồn
Người kia tim đập dập dồn
Bèn nằm phục xuống sợ run cả người
Ma trông thấy mĩm cười rồi bảo
Ra đây chơi hãy bạo dạn nào
Ma tôi có hại ai đâu
Bạn ơi chớ sợ ta dầu là ma
Người ấy mới bước ra khỏi chỗ
Và thưa rằng quá sợ ông ma
Con ma cất tiếng cười khà
Hỏi sao nông nổi ông ra thế này?
Trốn chui nhủi nay đây mai đó
Người hay ma gây khó cho ông
Ma tuy kinh dị hình dung
Nhưng ma nào có đem lòng hại ai
Kẻ đáng sợ là loài người vậy
Hãm hại nhau trông thấy mà kinh
Anh em trong một gia đình
Hại nhau vì bởi tương tranh gia tài
Người một nước theo hai thể chế
Chém giết nhau cũng để giành quyền
Dẫu cho đồng hội đồng thuyền
Chống nhau hội rã , thuyền nghiêng mấy hồi!
Suy cho kỹ con người đáng sợ
Đồng loại mà kiếm cớ hại nhau
Gây ra bao cảnh thương đau
Máu tan tác máu , người xâu xé người
Này ông bạn , bây giờ tôi hỏi :
Người và ma ông sợ ai hơn?
Người kia thấu rõ nguồn cơn
THưa rằng tôi sợ người hơn sợ ngài
Ma cười rồi nói: Goodnight !