Home Tin TứcTin Hoa KỳTIẾT LỘ TỪ VIỆN HUDSON: Hoa Kỳ đã chuẩn bị xong ‘Sổ tay hướng dẫn’ can thiệp quân sự vào Trung Quốc!

TIẾT LỘ TỪ VIỆN HUDSON: Hoa Kỳ đã chuẩn bị xong ‘Sổ tay hướng dẫn’ can thiệp quân sự vào Trung Quốc!

Đăng bởi Editor Mo Nam Cali
0 những bình luận

Trong chương trình hôm nay của ‘Phân tích và Bình luận’, chúng ta sẽ cùng nhau xem xét một tài liệu gây chấn động, một kịch bản có thể định hình lại toàn bộ cục diện địa chính trị toàn cầu trong những năm tới.

Khi chúng ta nói về sự sụp đổ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhiều người vẫn còn hoài nghi. Họ nhìn vào bộ máy quyền lực đồ sộ, vào sự kiểm soát tuyệt đối của nó và cho rằng chế độ này còn có thể tồn tại thêm cả trăm năm nữa. Nhưng quý vị có biết, trên thế giới này, ai đang lên kế hoạch một cách nghiêm túc và lạnh lùng nhất cho một tương lai “không có Đảng Cộng sản Trung Quốc” không? Đó không phải là một chính phủ lưu vong, cũng không phải là một nhà hoạt động dân chủ nổi tiếng nào. Đó chính là Viện Hudson, một trong những viện nghiên cứu chính sách có ảnh hưởng nhất tại Hoa Kỳ.

Họ không chỉ viết ra một kịch bản, mà còn đưa ra những khuyến nghị cụ thể cho Toà Bạch Ốc và Ngũ Giác Đài. Kịch bản đó là gì? “Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sụp đổ, Hoa Kỳ phải lập tức cử Lực lượng Đặc nhiệm vào sâu trong lãnh thổ Trung Quốc.” Đây không phải là một thuyết âm mưu, mà là nội dung cốt lõi của một báo cáo chính sách vừa được công bố vào tháng 7 năm 2025. Tài liệu chính thức, với trang bìa in hình Vạn Lý Trường Thành giữa mùa xuân, trình bày một kế hoạch chi tiết đến kinh ngạc: Lực lượng đặc nhiệm sẽ đổ bộ xuống Thẩm Dương, sau đó tiến vào Thành Đô và Quảng Châu để “phối hợp” với các đơn vị còn lại của Quân Giải phóng, ổn định trật tự, bảo vệ kho vũ khí hạt nhân, và ngăn chặn các quân phiệt địa phương nổi lên cát cứ.

Kế hoạch này chi tiết đến mức họ đã vạch ra cả việc nên cử bao nhiêu nhóm đặc nhiệm vào tòa đại sứ ở Bắc Kinh và làm thế nào để thuyết phục các cựu quan chức ĐCSTQ thành lập một chính phủ lâm thời. Thật lòng mà nói, khi đọc báo cáo này, nhiều người phải tự hỏi: ĐCSTQ còn chưa sụp đổ, mà quân đội Hoa Kỳ đã bắt đầu đóng gói hành lý rồi sao? Trong khi đó, nhiều người vẫn còn đang tung hô sự bền vững của chế độ.

Trong chương trình hôm nay, chúng ta sẽ cùng tác giả Giang Phong phân tích sâu chương đầu tiên của tài liệu bom tấn này, một chương mà nhiều người gọi là “sổ tay hướng dẫn thực hành tiêu diệt ĐCSTQ phiên bản Hoa Kỳ”. Nhưng chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở việc người Mỹ chuẩn bị những gì. Chúng ta sẽ đào sâu vào một câu hỏi quan trọng hơn: Sau khi ĐCSTQ sụp đổ, Trung Quốc sẽ đi về đâu? Liệu người TQ có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào quân đội nước ngoài để duy trì ổn định không? Liệu người Trung Quốc có thể tự mình đứng dậy, không cần đến nội chiến, không cần đến sự trả thù, để xây dựng lại đất nước hay không?

Câu trả lời là có. Nhưng để hiểu được con đường đó, trước tiên, chúng ta phải bắt đầu từ chính kịch bản mà các nhà chiến lược Hoa Kỳ đã vạch ra.

PHẦN MỘT: “OSS TRỞ LẠI TRUNG QUỐC” – BỐI CẢNH LỊCH SỬ VÀ GIẢ THUYẾT NỀN TẢNG

Chương đầu tiên của báo cáo từ Viện Hudson mang một tiêu đề đầy tính biểu tượng: “OSS in China Again”, dịch ra là “OSS trở lại Trung Quốc lần nữa – Vai trò của quân đội Hoa Kỳ sau khi ĐCSTQ sụp đổ”. Cái tên này không phải do chúng tôi tự đặt, mà là tiêu đề chính thức, trang trọng được viết trong một tài liệu chiến lược gửi đến các nhà hoạch định chính sách cấp cao nhất của Hoa Kỳ. Toàn bộ báo cáo gồm chín chương, có thể được xem như một cuốn “Sách trắng về việc tái thiết Trung Quốc hậu cộng sản”.

Vậy tại sao lại là “OSS”? Và tại sao lại là “trở lại”? Để hiểu được điều này, chúng ta phải quay ngược về thời kỳ Chiến tranh Thế giới thứ hai. OSS, tức Cục Tình báo Chiến lược (Office of Strategic Services), chính là tiền thân của Cục Tình báo Trung ương (CIA) ngày nay. Trong những năm tháng kháng chiến chống Nhật, Hoa Kỳ đã cử rất nhiều đặc vụ OSS đến Trung Quốc. Nhiệm vụ của họ rất đa dạng: thu thập thông tin tình báo, huấn luyện quân đội, và thiết lập các kênh liên lạc. Họ vừa giúp quân đội Quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch chống lại quân phiệt Nhật, vừa tìm cách tìm hiểu thực lực và ý đồ của lực lượng cộng sản do Mao Trạch Đông lãnh đạo.

Chính từ giai đoạn này, chúng ta có được những bức ảnh kinh điển mà nhiều người đã thấy: một sĩ quan quân đội Hoa Kỳ ngồi trong hang động ở Diên An, vui vẻ cụng ly với Mao Trạch Đông. Đó chính là một phần lịch sử của OSS tại Trung Quốc. Giờ đây, khi Viện Hudson tuyên bố “OSS trở lại Trung Quốc lần nữa”, thông điệp của họ không thể rõ ràng hơn: Chúng tôi sắp quay trở lại.

Giả thuyết nền tảng của toàn bộ chương này là gì? Đó là sự sụp đổ của ĐCSTQ là điều không thể tránh khỏi, là một sự thật không cần phải tranh cãi. Vấn đề thực sự đáng lo ngại là: sau khi nó sụp đổ thì phải làm gì? Báo cáo nhận định rằng ĐCSTQ là một hệ thống “đảng-nhà nước hợp nhất”. Toàn bộ chính phủ, quân đội, truyền thông, hệ thống tình báo đều được chống đỡ bởi một cột sống duy nhất là “Đảng”. Một khi cái cột sống này gãy, toàn bộ hệ thống sẽ mất điện ngay lập tức.

Khi đó, Trung Quốc có thể rơi vào tình trạng vô chính phủ. Biên giới sẽ mất kiểm soát. Các kho vũ khí hạt nhân có thể không được bảo vệ. Các tướng lĩnh địa phương có thể nổi dậy thành lập vương quốc riêng. Dịch bệnh từ các phòng thí nghiệm có thể rò rỉ ra ngoài. Một kịch bản hỗn loạn như vậy không chỉ là thảm họa cho người dân Trung Quốc, mà còn là một mối nguy hiểm khổng lồ đối với các quốc gia láng giềng và toàn bộ thế giới. Trong bối cảnh đó, báo cáo cho rằng, lực lượng bên ngoài duy nhất có đủ khả năng phản ứng nhanh, can thiệp và ổn định tình hình chính là quân đội Hoa Kỳ. Vậy họ sẽ đến như thế nào? Vào bằng cách nào? Với bao nhiêu người? Và để làm gì? Chương này đã mô tả một kế hoạch cực kỳ chi tiết.

PHẦN HAI: “CHIẾN DỊCH GIẢI PHÓNG TRUNG QUỐC” – LỘ TRÌNH CAN THIỆP CỦA LỰC LƯỢNG ĐẶC NHIỆM HOA KỲ

Kế hoạch can thiệp của Hoa Kỳ được chia thành nhiều giai đoạn, bắt đầu ngay cả trước khi chế độ sụp đổ hoàn toàn.

Giai đoạn 0: Can thiệp trước ngưỡng cửa sụp đổ

Con số “0” ở đây mang một ý nghĩa rất rõ ràng: Làn sóng can thiệp đầu tiên của quân đội Hoa Kỳ sẽ diễn ra một cách thầm lặng, ngay khi ĐCSTQ vẫn còn tồn tại trên danh nghĩa. Trong giai đoạn này, lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ có ba nhiệm vụ chính:

Thứ nhất, họ sẽ bí mật tiếp cận những nhân vật cấp cao trong hệ thống Trung Quốc, những người “có khả năng trở thành một phần của chính phủ chuyển tiếp”. Những người này bao gồm các chỉ huy quân đội, các quan chức địa phương có thực quyền, các nhà ngoại giao, và các giám đốc doanh nghiệp nhà nước lớn. Mục tiêu là xác định những đối tác tiềm năng, những người thực dụng và sẵn sàng hợp tác để bảo đảm một cuộc chuyển giao quyền lực ít hỗn loạn nhất.

Thứ hai, họ sẽ khai triển một cuộc chiến tranh nhận thức và văn hóa. Nội dung của cuộc chiến này bao gồm việc gieo rắc sự hoài nghi về tính hợp pháp của ĐCSTQ, liên tục nhấn mạnh thông điệp “Trung Quốc không đồng nghĩa với Đảng Cộng sản”, và khuyến khích sự rạn nứt cũng như sự đào thoát từ bên trong.

Thứ ba, họ sẽ thiết lập các “cầu nối thông tin”. Đây là những kênh liên lạc an toàn, bảo đảm rằng ngay khi ĐCSTQ sụp đổ, lực lượng đặc nhiệm có thể ngay lập tức kết nối với những “đầu mối” đã được xác định trước để bắt đầu hợp tác trên thực địa.

Giai đoạn 1 đến 3: Can thiệp thực địa sau sụp đổ

Khi chế độ chính thức tan rã, các hành động công khai hơn sẽ được khai triển, phân chia theo từng khu vực và cấp độ. Báo cáo đã chỉ đích danh ba chiến khu mà Lực lượng Tác chiến Đặc biệt của Hoa Kỳ (SOF) có khả năng sẽ tiến vào nhất.

Khu vực thứ nhất là vùng Đông Bắc, tương ứng với “Quân khu Thẩm Dương” cũ. Đây là khu vực có mật độ quân sự dày đặc, nằm sát biên giới với Triều Tiên và Nga, và là nơi có nhiều cơ sở hạt nhân. Nếu khu vực này rơi vào hỗn loạn, đó sẽ là mối nguy hiểm lớn nhất. Kế hoạch của quân đội Hoa Kỳ là cử các “nhóm liên lạc đặc biệt” đến để phối hợp với các cơ cấu quân-chính còn sót lại, nhằm kiểm soát các tuyến giao thông, bảo vệ các vật liệu hạt nhân và trấn an dân chúng.

Khu vực thứ hai là vùng Tây Nam, tương ứng với “Quân khu Thành Đô” cũ. Báo cáo đặc biệt nhấn mạnh đây là khu vực trọng điểm về an ninh sinh học và các vấn đề chính trị liên quan đến Tây Tạng. Một khi chính quyền trung ương không còn, quân đội Hoa Kỳ sẽ can thiệp dưới danh nghĩa “nhân đạo” để bảo vệ các phòng thí nghiệm, đồng thời hỗ trợ các nhóm chuyên gia của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tiến vào để ngăn chặn các đại dịch tiềm tàng.

Khu vực thứ ba là Hoa Nam và Đồng bằng Châu Giang, tức “Quân khu Quảng Châu”. Đây là trung tâm kinh tế của Trung Quốc và là công xưởng của thế giới. Báo cáo đề nghị lực lượng đặc nhiệm tiến vào các hải cảng và cơ sở hạ tầng năng lượng quan trọng để ngăn chặn các cuộc cướp bóc quy mô lớn hoặc một làn sóng di tản khổng lồ ra nước ngoài.

Cần phải nhấn mạnh rằng, các đơn vị này không phải là một “đội quân chiếm đóng”. Họ không đến để xâm lược. Họ là những “đội can thiệp nhanh”, có quy mô nhỏ, từ 10 đến 100 người mỗi đội. Họ có tính cơ động cao, được trang bị kiến thức sâu rộng, hoạt động một cách bí mật, và có khả năng tiến thoái linh hoạt.

Nhiệm vụ cụ thể của họ là gì? Báo cáo đã liệt kê một danh sách các công việc cốt lõi:

Hỗ trợ chính phủ mới thiết lập trật tự: Bảo đảm rằng các quan chức đã ly khai khỏi ĐCSTQ có thể thực thi nhiệm vụ một cách an toàn.

Bảo vệ các tài sản chiến lược: Bao gồm các cơ sở hạt nhân, các trung tâm nghiên cứu khoa học trọng yếu, các đập thủy điện lớn, hải cảng và các trung tâm dữ liệu quốc gia.

Truy vết vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD): Ngăn chặn việc buôn lậu hoặc rò rỉ WMD. Đặc biệt là kịch bản các tướng lĩnh hoặc những kẻ có quyền thế sau khi ĐCSTQ sụp đổ sẽ bán vũ khí hạt nhân ra thị trường chợ đen.

Tiếp ứng các lực lượng an ninh chống cộng: Nếu có các đơn vị cảnh sát vũ trang hoặc quân đội địa phương ly khai và quay lưng lại với chế độ, quân đội Hoa Kỳ sẽ tìm cách hợp tác với họ để thiết lập các “vành đai an toàn”.

Ngăn chặn sự can thiệp từ các nước láng giềng: Ví dụ, ngăn chặn quân đội Triều Tiên hoặc Nga vượt biên giới với lý do “duy trì ổn định”.

Nhìn chung, chương này không phải là một sự tưởng tượng quân sự đơn thuần. Nó là một kịch bản hỗn hợp quân sự – chính trị – văn hóa có tính thực thi rất cao. Chúng ta hoàn toàn có thể hiểu nó như một “Kế hoạch thanh lọc Đảng” phiên bản hiện đại, nhưng không phải do nội bộ tiến hành, mà do các nhà chiến lược quân sự Hoa Kỳ viết ra. Và phương pháp của họ không phải là tấn công từ bên ngoài, mà là bắt đầu từ việc tìm kiếm “những người Trung Quốc có thể hợp tác” ngay từ bên trong lòng chế độ.

PHẦN BA: VŨ KHÍ TỐI THƯỢNG – “TÁI LẬP TRÌNH” KÝ ỨC DÂN TỘC

Điểm đáng kinh ngạc nhất trong kế hoạch của Viện Hudson không nằm ở khía cạnh quân sự, mà ở chiều sâu văn hóa và tâm lý. Báo cáo đặc biệt nhấn mạnh rằng “can thiệp quân sự” không chỉ đơn thuần là về súng đạn, mà nó là sự mở rộng của một cuộc chiến tranh văn hóa và tâm lý.

Tác giả đã nhìn lại kinh nghiệm của OSS ở Trung Quốc năm xưa và đưa ra một nhận định đầy chất thơ: “Vũ khí quan trọng nhất của OSS ở Trung Quốc không phải là súng, mà là sự thấu hiểu sâu sắc về ngôn ngữ, lịch sử, các biểu tượng và văn hóa.” Điều này có nghĩa là gì? Lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ không chỉ đến để nổ súng. Họ phải học tiếng Trung, phải hiểu về Nho giáo, phải biết kể những câu chuyện lịch sử của Trung Quốc. Họ phải biết cách thực hiện một công cuộc “tái thiết hệ thống diễn ngôn”.

Họ sẽ làm điều đó như thế nào? Báo cáo đã đề cập đến hai biểu tượng rất mạnh mẽ. Một là câu thơ của nhà văn Nga Pasternak: “Muốn hủy diệt hoàn toàn một con người, trước hết hãy xóa đi tên của anh ta.” Hai là bộ phim tài liệu “Hà Thương” (River Elegy), một tác phẩm gây chấn động những năm 80 đã lật đổ hoàn toàn lối kể chuyện lịch sử của ĐCSTQ.

Điều này cho thấy những người viết báo cáo này không phải là những kẻ hiếu chiến chỉ biết đánh đấm. Họ đến để giúp người Trung Quốc “đặt lại tên” cho chính mình. Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ của họ không chỉ là “lật đổ ĐCSTQ”, mà là “giúp người Trung Quốc tự mình hiểu lại chính mình”.

Ở đây, chúng ta đi đến một quan điểm cốt lõi. Các tác giả của báo cáo này tin rằng, tổn thương lớn nhất mà ĐCSTQ gây ra cho người Trung Quốc không phải là về kinh tế, không phải là tham nhũng, thậm chí không phải là bạo lực. Tổn thương sâu sắc nhất chính là việc nó đã dùng một bộ lịch sử giả và một hệ thống ngôn từ giả để viết lại toàn bộ ký ức của cả một dân tộc.

Vì vậy, lực lượng đặc nhiệm đến để làm gì? Họ đến để giúp người TQ tìm lại phần ký ức lịch sử đã bị xóa bỏ. Cách tiếp cận này có thể khiến nhiều người cảm thấy quen thuộc, bởi nó tương đồng với những gì mà rất nhiều học viên Pháp Luân Công, gia đình các tù nhân lương tâm, các nhóm tôn giáo và những người lưu vong từ sự kiện Thiên An Môn năm 1989 đã và đang làm trong nhiều năm qua. Chỉ khác là, họ dùng sự thật, đức tin và các phương tiện ôn hòa, còn kế hoạch này dường như đề xuất dùng sức mạnh quân sự của Hoa Kỳ kết hợp với các chuyên gia tâm lý để thực hiện công cuộc tái thiết này.

Điểm gây sốc nhất của chương này không phải là việc nó nói quân đội Hoa Kỳ sẽ đến Trung Quốc, mà là việc nó đã coi một Trung Quốc không có ĐCSTQ là một mục tiêu thực tế, có thể lên kế hoạch, có thể thiết kế, và có thể huấn luyện trước. Đây không còn là giấc mơ của những người chống cộng, mà đã trở thành một tài liệu nằm trên bàn làm việc của các nhà chiến lược. Điều này gợi nhớ đến cách tướng Douglas MacArthur đã lãnh đạo quân đội Hoa Kỳ chiếm đóng Nhật Bản sau chiến tranh và tiến hành cải cách toàn bộ hệ thống xã hội cũng như hiến pháp của nước này.

Nhưng câu hỏi đặt ra là: một cuộc tái thiết như vậy có phải là điều người Trung Quốc mong muốn không? Bản thân người TQ, liệu có khả năng đi trên một con đường chuyển đổi hòa bình, không cần đến sự can thiệp từ bên ngoài, không cần đến quân đội, không cần đến hỗn loạn hay không? Người TQ có muốn quân đội Hoa Kỳ đến với vai trò là “nhà xuất khẩu trật tự” không? Hay họ hy vọng rằng chính người Trung Quốc sẽ tự đứng lên, giành lại quyền tái thiết lịch sử vào tay mình?

PHẦN BỐN: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGƯỜI TRUNG QUỐC – GIỮA CAN THIỆP TỪ BÊN NGOÀI VÀ TỰ CỨU TỪ BÊN TRONG

Kế hoạch của Viện Hudson nghe có vẻ rất hấp dẫn, giống như một bộ phim hành động của Hollywood, nơi các đặc vụ CIA đổ bộ xuống để giải cứu thế giới. Nhưng người TQ có bao giờ tự hỏi, tại sao lại có người cho rằng chỉ có quân đội Hoa Kỳ mới có thể giúp Trung Quốc ổn định tình hình?

Câu trả lời rất thực tế: bởi vì quá nhiều người, cả ở trong và ngoài Trung Quốc, tin rằng một khi ĐCSTQ sụp đổ, đất nước này sẽ rơi vào hỗn loạn. Họ sợ một khoảng trống quyền lực, sợ nội chiến giữa các quân phiệt, sợ người dân trả thù lẫn nhau, sợ vũ khí hạt nhân mất kiểm soát. Khi nghĩ đến những điều này, nhiều người thà chịu đựng sự áp bức của chế độ Trung Cộng còn hơn là phải đối mặt với một tương lai không chắc chắn.

Đây chính là lời nguyền độc địa nhất mà ĐCSTQ đã gieo vào tâm trí người Trung Quốc: “Không có Đảng Cộng sản TQ, đất nước Trung Quốc sẽ sụp đổ.” Báo cáo của Viện Hudson, ở một mức độ nào đó, cũng đã bị ảnh hưởng bởi lời nguyền này. Họ tin rằng ĐCSTQ sẽ sụp đổ, nhưng người Trung Quốc không thể tự mình giải quyết hậu quả. Vì vậy, cần phải có người đến để giúp dọn dẹp, dù chỉ là can thiệp trong ngắn hạn.

Tuy nhiên, chúng ta phải đặt ra câu hỏi: Ngoài việc dựa vào quân đội Hoa Kỳ, người TQ có lựa chọn nào khác không? Họ có thể tự mình làm được không? Câu trả lời là CÓ, và họ NÊN làm như vậy. Nhưng để làm được điều đó, người TQ cần một lộ trình chuyển tiếp tỉnh táo và thực tế, không phải là những giấc mơ về một cuộc “tổng khởi nghĩa toàn dân”, cũng không phải là khẩu hiệu “dùng súng đạn để giành chính quyền rồi mới xây dựng hiến pháp”. Lộ trình đó phải dựa trên sự thật, sự phán xét công minh, và sự hòa giải dân tộc.

Nó có thể được tóm gọn trong hai nguyên tắc chính:

Thứ nhất, ĐCSTQ phải bị giải thể, nhưng Trung Quốc không thể có nội chiến.

Thứ hai, các quan chức trong hệ thống có thể được giữ lại, miễn là họ từ bỏ đảng, không tiếp tục làm điều ác, sẵn sàng làm việc và chấp nhận sự giám sát của pháp luật cũng như truyền thông.

Hãy thử tưởng tượng, vào ngày ĐCSTQ sụp đổ, ai sẽ là người đứng ra điều hành các bệnh viện, trường học, hệ thống tàu điện ngầm, các nhà máy điện và lực lượng công an? Không thể là một chính phủ lưu vong hay một nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội. Điều đó không thực tế. Người làm những việc đó vẫn sẽ là những quan chức cơ sở, những kỹ sư, công chức và quân nhân, cảnh sát ở cấp thấp. Họ vẫn sẽ làm công việc mà họ đang làm.

Nhiều người sẽ nói họ là công cụ của ĐCSTQ. Điều đó đúng một phần. Nhưng chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, đại đa số trong số họ không phải là ác quỷ hay những kẻ cuồng tín. Họ chỉ là những người đang cố gắng nuôi sống gia đình, làm công việc của mình một cách tuần tự. Họ vào Đảng vì nếu không vào Đảng, họ sẽ không thể thăng tiến, không thể trở thành trưởng phòng hay cục trưởng trong một xã hội không có con đường nào khác để đi lên. Rất nhiều người trong số họ đã cắn rứt lương tâm và từ lâu đã thất vọng với chế độ, nhưng họ không có lối thoát.

Nếu lúc này người dân TQ tiến hành một cuộc thanh trừng toàn diện, “ai cũng phải qua cửa”, thì người dân TQ sẽ biến tất cả họ thành kẻ thù. Điều đó sẽ đẩy họ vào con đường chống trả và gieo rắc hận thù cho các thế hệ tương lai. Nhưng nếu người dân TQ nói với họ rằng: “Chỉ cần các bạn từ bỏ Đảng Cộng sản TQ, không nói dối, không làm điều ác, các bạn có thể tiếp tục ở lại vị trí của mình để phục vụ nhân dân,” thì sẽ có một lượng lớn người sẵn sàng “hạ cánh an toàn”. Họ sẽ là những người đứng ra để giữ cho xã hội không bị sụp đổ. Bất kỳ chính phủ mới nào, bất kỳ nhà lãnh đạo nào của một Trung Quốc mới, đều phải có tấm lòng rộng mở như vậy.

Song song với đó, có một việc khác không thể không làm: đó là công khai sự thật, xét xử tội ác, và đối mặt với những vết thương. Điều này không phải để trả thù. Ví dụ, cuộc bức hại Pháp Luân Công không thể chỉ được nói đến ở hải ngoại. Nó phải được nói lại một cách công khai ngay tại Trung Quốc. Người TQ không thể tiếp tục che đậy nó dưới những cái mác như “tà giáo” hay “chủ đề nhạy cảm”. Toàn bộ sự thật về các nhà tù đen, nạn mổ cướp nội tạng, các hình thức tra tấn, và việc lạm dụng bệnh viện tâm thần phải được đưa ra ánh sáng. Nỗi đau mà các học viên Pháp Luân Công phải chịu đựng hôm nay, nếu không được giải quyết triệt để, sẽ trở thành nỗi đau mà cả dân tộc tiếp tục phải gánh chịu vào ngày mai. Việc này không chỉ để đòi lại công lý cho các nạn nhân, mà còn để đánh thức cả một dân tộc khỏi sự thờ ơ và im lặng.

Để làm được điều này, người TQ cần thành lập một “Ủy ban Sự thật và Hòa giải” phiên bản Trung Quốc, tương tự như mô hình của Nam Phi sau khi xóa bỏ chế độ phân biệt chủng tộc Apartheid. Ủy ban này không xét xử toàn bộ những người trong hệ thống, cũng không kích động quần chúng đấu tố lẫn nhau. Nó sẽ hoạt động dựa trên pháp luật, có phạm vi, có cấp bậc, và dựa trên bằng chứng để xử lý tội ác. Hệ thống của ĐCSTQ là một tội ác mang tính hệ thống, nhưng người Trung Quốc không thể lặp lại sai lầm bằng một cuộc trả thù mang tính tập thể.

Một lộ trình chuyển tiếp như vậy không phải là lời nói suông. Đó là con đường duy nhất để một “Trung Quốc hậu cộng sản” có thể thực sự tồn tại và phát triển. Hãy nghĩ mà xem, nếu kịch bản của Viện Hudson thực sự xảy ra, quân đội Hoa Kỳ đổ bộ xuống Thẩm Dương, Thành Đô, Quảng Châu, tiếp quản vũ khí hạt nhân, và một chính phủ lâm thời được thành lập. Vậy thì ba tháng sau thì sao? Khi quân đội Hoa Kỳ rút đi, Trung Quốc sẽ dựa vào ai để quản lý đất nước, để lập pháp, để duy trì ổn định, để bảo vệ biên giới? Nếu không có chính người Trung Quốc tự mình đứng lên từ bên trong, chủ động gánh vác trách nhiệm, thì sự can thiệp của Hoa Kỳ sẽ chỉ như một miếng băng gạc tạm thời, không thể chữa lành căn bệnh, cũng không thể hàn gắn vết thương.

Vì vậy, điều Trung Quốc cần không phải là một cuộc tiếp quản, mà là một cuộc tỉnh thức. Không phải dựa vào quân đội nước ngoài để duy trì ổn định, cũng không phải dựa vào những cuộc cách mạng đầy biến động. Mà là dựa vào chính người dân TQ, từng chút một, đào rỗng, tháo dỡ và vứt bỏ ĐCSTQ. Sau đó, người TQ sẽ đặt lại tên cho lịch sử của mình, định nghĩa lại danh tính của mình. Người TQ không phải là thần dân của Đảng Cộng sản TQ, cũng không phải là “rau hẹ”. Họ là người Trung Quốc, những người bình thường đã bị lừa dối trong nhiều thập niên. Bây giờ là lúc để đứng lên từ bóng tối của chế độ đảng-nhà nước. Không phải bằng súng đạn, cũng không phải bằng sự đập phá. Mà là bằng sự thật, bằng đạo nghĩa, và bằng lòng dũng cảm của chính mình.

Phản ứng đầu tiên của nhiều người khi nghe đến sự sụp đổ của ĐCSTQ là: xét xử, thanh trừng, trả thù. Lập danh sách, dán nhãn, và khiến mọi người sống trong sợ hãi. Nếu không cẩn thận, người TQ có thể sẽ tạo ra một cuộc Cách mạng Văn hóa thứ hai. Đừng quá lạc quan rằng điều đó sẽ không xảy ra. Người Trung Quốc đã từng trải qua sự điên cuồng tập thể.

Nhưng thế hệ hiện nay nên hiểu một điều rõ hơn thế hệ trước: sự xét xử không phải để trả thù, mà là để xã hội này có thể tin tưởng lẫn nhau một lần nữa. ĐCSTQ thống trị Trung Quốc không chỉ bằng xe tăng và hệ thống giám sát. Nó thống trị bằng cách “khiến người ta không dám tin vào người khác”. Một giáo viên không dám dạy học sinh sự thật lịch sử. Một người hàng xóm có thể tố cáo bạn. Một bác sĩ biết vắc-xin có vấn đề nhưng vẫn tiêm. Một cảnh sát có thể thầm mong chế độ sụp đổ nhưng vẫn quay đi bắt người. Họ không hoàn toàn là người xấu, nhưng họ bị một hệ thống buộc phải nói dối, giả vờ, và phục tùng. Người TQ đã im lặng và làm hại lẫn nhau trong nhiều thập niên. Một xã hội không có lòng tin như vậy làm sao có thể có tương lai?

Vì vậy, người dân TQ phải xét xử, nhưng xét xử ai và cái gì? Không phải là toàn bộ những người trong hệ thống, không phải là tất cả những ai đã từng đeo huy hiệu Đảng. Người dân TQ phải xét xử một nhóm cốt lõi, những kẻ đã thiết kế, thúc đẩy và thực thi các cuộc bức hại mang tính hệ thống. Đó là những kẻ chỉ huy việc mổ cướp nội tạng. Đó là những người đã ký các mệnh lệnh mật của “Phòng 610” để đàn áp Pháp Luân Công. Đó là những bác sĩ đã ép buộc tù nhân lương tâm phải uống thuốc. Đó là những quan chức công an cấp cao đã dựng nên các trại tập trung. Họ phải bị đưa ra trước vành móng ngựa.

Ủy ban Sự thật và Hòa giải phải làm ba việc:

Thứ nhất, khôi phục sự thật. Đây là điều cơ bản nhất. Năm nào, tỉnh nào, trại lao động nào đã giam giữ ai, ai đã bị tra tấn đến chết, ai là người đã ra lệnh. Những cái tên này không thể biến mất. Những câu chuyện này không thể bị xóa bỏ. Chúng phải được ghi nhận, được công nhận, và được viết vào sách giáo khoa lịch sử của chính người Trung Quốc.

Thứ hai, để những kẻ thủ ác lên tiếng. Giống như Nam Phi đã làm, tổ chức các buổi điều trần công khai. Trước mặt gia đình các nạn nhân, hãy để những kẻ đã ra lệnh phải thừa nhận: “Chính tôi đã ra lệnh. Tôi biết mình đã sai. Tôi sẵn sàng chấp nhận sự phán xét.” Không phải ai cũng phải ngồi tù, nhưng ai cũng phải nói ra sự thật.

Thứ ba, đưa ra lời xin lỗi và bồi thường xứng đáng cho các nạn nhân. Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là sự công nhận của xã hội. Những người từng bị dán nhãn “phản đảng”, bị giam trong tù đen, bị lưu đày, những gia đình có người thân là nạn nhân của nạn mổ cướp nội tạng, một ngày nào đó, họ phải được thấy nhà lãnh đạo cao nhất của đất nước đứng trước truyền hình và nói: “Chúng tôi đã sai. Chính phủ này đã sai. Chúng tôi sẵn sàng đối mặt với giai đoạn lịch sử này.” Chỉ khi đó, vết thương mới có thể thành sẹo, thay vì tiếp tục lở loét.

Nếu chúng ta không cho người dân một cơ hội để nói sự thật và nói lý lẽ, họ sẽ chỉ chọn cách nguyên thủy nhất: trả thù. Khi đó, mảnh đất Trung Hoa sẽ không bao giờ có cơ hội tái sinh. Bằng cách cho họ một “nền tảng để nói lý lẽ”, họ sẽ biết rằng không phải ai cũng đáng bị đánh đổ, không phải ai mặc đồng phục cũng là kẻ thù, và không phải nạn nhân nào cũng là thánh nhân. Mà là tất cả người dân TQ đã cùng bị lừa dối, cùng bị tổn thương, và cùng có thể hàn gắn.

Sự xét xử không phải là kết thúc, mà là sự bắt đầu. Bắt đầu để đối mặt một cách trung thực với những gì đã xảy ra. Bắt đầu để xây dựng một xã hội nơi bạn dám tin vào cảnh sát, dám tin vào giáo viên, và dám tin vào tin tức.

Hôm nay, chúng ta đã bắt đầu từ kế hoạch “Lực lượng Đặc nhiệm vào Trung Quốc” của Viện Hudson, và đi đến việc người Trung Quốc nên tự mình tái thiết lòng tin như thế nào. Đây không phải là lý thuyết, cũng không phải là một ảo mộng. Đây là những lựa chọn thực sự đang ở trước mắt người Trung Quốc.

Bạn muốn một Trung Quốc mới được duy trì ổn định bởi quân đội nước ngoài, được điều hành bởi những thế lực kế thừa quyền lực, và bị tẩy não bởi các cơ quan tình báo? Hay bạn muốn một tương lai được xây dựng dựa trên sự trung thực, lòng tin, và sự đứng dậy của chính người dân?

Đây mới chỉ là chương đầu tiên trong báo cáo chín chương của Viện Hudson. Trong chương trình tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp tục phân tích từng chương, từng đoạn, và đưa ra câu trả lời của riêng mình. Bởi vì tương lai “hậu cộng sản” đó không thể chỉ được viết trong các tài liệu của viện nghiên cứu Hoa Kỳ. Nó phải xuất hiện trong suy nghĩ, trong đối thoại, và trong tầm nhìn của mỗi người Trung Quốc.

Kỳ tới, chúng ta sẽ xem xét chương hai của báo cáo. Sau khi ĐCSTQ sụp đổ, điều mà Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ lo lắng nhất không phải là người dân xuống đường, cũng không phải là quân đội cát cứ. Mà là các phòng thí nghiệm vũ khí sinh học được cất giấu trên khắp Trung Quốc, không có ai giám sát, có thể bị rò rỉ hoặc rơi vào tay kẻ thù. Họ sẽ định vị các phòng thí nghiệm này như thế nào? Họ sẽ đột kích ra sao? Những nơi nào là nguy hiểm nhất, những nơi nào có cấp độ rủi ro cao như phòng thí nghiệm P4 ở Vũ Hán? Tất cả đã được viết trong các phương án chiến lược.

***

(DKN)

Có thể bạn sẽ thích các bài viết